Tin tức

TÌNH NGƯỜI PHÍA SAU NHỮNG QUÁ TÁO THẦN KỲ CỦA KIMURA

03/09/2018

TÌNH NGƯỜI PHÍA SAU NHỮNG QUÁ TÁO THẦN KỲ CỦA KIMURA

Ông Kimura giờ đây đã nổi tiếng trên toàn thế giới bởi đã trồng được những trái táo không hóa chất. Đổi lại, ông mất 8 năm ròng sống trong cơ cực, khổ đau, gia đình nghèo khó, người đời chế nhạo. Nhiều mất ông đã mất niềm tin, thậm chí tìm đến cái chết.

Nhưng như người ta thường nói, không ai đi đến thành công một mình. Khi thành công người ta thường chỉ nhớ đến nhân vật chính. Nhưng để có được thành công đó là sự đóng góp của rất nhiều người khác. Bên cạnh ông Kimura có những con người đã hết lòng ủng hộ.

Đầu tiên phải kể đến người vợ của ông. Bà cũng là khởi đầu của việc ông từ bỏ trồng táo hóa chất sang trồng tự nhiên vì thể trạng mẫn cảm với thuốc trừ sâu. Mỗi lần đi phun thuốc về, bà nằm liệt giường cả tuần mới dậy nổi. Có lẽ vì vậy mà trong gần 10 năm gian khó kể từ khi vườn táo ngưng phun thuốc, chứng kiến mọi tài sản có giá trị trong nhà ra đi, đến bữa ăn cũng không đủ tươm tất, con cái không đủ điều kiện học hành, làng xóm chê trách nhưng bà vẫn nhẫn nhịn ủng hộ chồng. Những đêm ông Kimura tung chăn choàng dậy ra ngồi giữa trời vì lo lắng cho vườn táo hay đi lang thang như người mất trí, bà cũng lặng lẽ trở dậy theo sau để quan sát và đề phòng chuyện bất trắc.

Cha mẹ ruột của ông Kimura phản đối ra mặt cách trồng táo khác người của ông. Ban đầu họ phản đối, rồi dần xa lánh ông khi hết năm này đến năm khác vườn táo dường như đi vào chỗ tuyệt diệt còn gia đình Kimura ngày càng trở nên khốn quẫn. Có những lần Kimura đến nhà cha mẹ đẻ, gia đình đã đóng cửa vờ như không có ở nhà để tiếp chuyện ông. Thế nhưng, nhiều lần gia đình hết đồ ăn, sáng sớm ông Kimura tỉnh dậy mở cửa đã thấy gạo hay thực phẩm để trước cửa nhà. Đó là món quà mà cha mẹ ông lén gửi trong đêm cho những đứa cháu đang đói bụng.

Người ủng hộ rõ ràng cho kế hoạch trồng táo không hóa chất của ông Kimura chính là bố vợ của ông. Do vợ của ông Kimura là con gái đầu lòng, nên sau khi kết hôn ông không chỉ là con rể mà còn là con đỡ đầu của gia đình vợ và chuyển về đó sinh sống (kiểu ở rể của Việt Nam). Bố mẹ đẻ cho ông Kimura một mảnh ruộng còn bố vợ giao cho ông 3 mảnh ruộng của gia đình để quản lý. Là người từng làm nông nghiệp thời chiến tranh không sử dụng hóa chất nên khi ông Kimura nói về ý định trồng táo không hóa chất, bố vợ ông đã nói “Cứ thử đi”. Trong suốt những năm thất bại sau đó, bố vợ ông Kimura cũng không phản đối cách làm của con rể mà còn động viên. Để giúp đỡ gia đình, ông cũng phải kiếm việc làm thêm để có thêm thu nhập.

Ngay cả những lúc khó khăn, ông Kimura cũng không chỉ nghĩ đến vấn đề của mình mà còn tránh ảnh hưởng đến người khác. Khi những cây táo trong vườn đầy sâu là sâu khiến cho cả gia đình Kimura cố gắng cỡ nào cũng không thể bắt hết được, ông Kimura nói rằng không bắt hết được không có nghĩa là để cho chúng tự do hoành hành. Ít nhất là sâu trên những cây trồng ở ranh giới với mảnh vườn bên cạnh, dù thế nào cũng phải tiêu diệt hết. Không thể để vườn của người khác bị sâu hại được.

Và sau khi vườn táo ra hoa trở lại, người chủ vườn bên cạnh đã chặt bỏ hết  toàn bộ những cây táo ở ranh giới với vườn của ông Kimura. “Vì dù chỉ một chút, thuốc bảo vệ thực vật mình phun mà nhiễm sang vườn của anh Kimura thì việc trồng không thuốc bảo vệ thực vật thành ra vô ích”, người hàng xóm cho biết.

Cũng có những người bạn đôi lúc không trả được tiền điện, tiền nước đã bí mật trả giúp. Ngay cả người ta cửa hàng phế liệu nơi ông Kimura mua các máy móc cũ về sửa dùng trong vườn cũng nhiều lần không lấy tiền hàng. Trưởng chi nhánh ngân hàng nơi ông Kimura vay tiền có lần cũng không nhận tiền lãi vì “Anh trả hết rồi còn tiền đâu mà sống đúng không?”

Những năm đầu tiên táo cho thu hoạch, cũng như những năm sâu bệnh nhiều kích cỡ và chất lượng táo không ổn định nhưng khách hàng vẫn tin tưởng ủng hộ ông Kimura. Nhiều khách viết thư nói rằng “Táo không ngọt nên tôi phải chấm muối ăn nữa đấy” nhưng vẫn động viên ông kimura hãy cố gắng lên.

Đam mê và nỗ lực của ông Kimura thậm chí có thể đã làm cho cả những cây táo mủi lòng và người tê liệt cảm xúc phải thổn thức. Trong những thời khắc mà vườn táo có nguy cơ chết hết, và hết cách xoay sở, ông Kimura ở vườn cả ngày. Ông đi đến từng gốc táo để thì thầm nói chuyện với chúng. Sự thực là ông cầu xin những cây táo đừng có chết.

Không biết có phải vì vậy mà những cây táo cũng gắng gượng đợi cho đến khi ông Kimura tìm ra bí mật của tự nhiên. Do ngại hàng xóm nhìn thấy mình nói chuyện với các cây táo nên ông Kimura đã không nói chuyện với một hàng cây sát hàng rào. Sau những đợt sâu bệnh tàn phá, có những cây mà ông đã nói chuyện đã chết đi nhưng điều kỳ lạ là tất cả những cây ở hàng rào, nơi mà ông Kimura không nói chuyện, đều chết hết. “Chắc vì tôi ngốc quá nên cây táo mới ra quả”, sau này ông Kimura thường hay nói thế.

Sau khi chương trình vườn táo kỳ diệu của ông Kimura lên sóng đài NHK vào năm 2006, có hàng ngàn người hâm mộ điện thoại và email gửi tới tỏ lòng ngưỡng mộ. Vào một ngày có một chiếc xe hơi đến nhà ông Kimura, trên xe bước xuống 3 người đàn ông cao lớn bặm trợm. Dáng vẻ của họ làm ông Kimura e ngại, dù gì ông cũng đã đụng độ với xã hội đen hồi còn làm thêm trên thành phố và bị chúng đánh đập đến mức suýt bỏ mạng.

Ba người đàn ông tiến lại phía ông Kimura và một người đưa điện thoại ra hỏi: “Ông có thể nói điện thoại được không?”.

Đầu bên kia là một ông trùm xã hội đen. Ông ta cho biết đã xem chương trình của đài NHK và cảm thấy rất xúc động. “Tôi đã khóc khi xem chương trình”, ông trùm nói “Tôi hi vọng một ngày nào đó hai chúng ta có thể ngồi uống rượu với nhau”.